- Tác giả: Thập Nguyệt Sơ
- Thể loại: Ngôn tình, Hiện đại.
- Nguồn: Thích Đọc Truyện
- Độ dài: 14 tập (1992 chương)
- Trạng thái: Full
♐ Mục lục
Chương 411: Cùng Nhau Liên Thủ Ngược Cặn Bã
Quý Miên Miên lập tức lấy cái máy pos ra: “Chị, đây.”
Lúc đầu trên đường đi Yến Thanh Ti bảo đỗ lại mua máy pos, Quý Miên Miên còn cảm thấy lạ, tại sao phải mua máy đó làm gì? Chúng ta cũng đâu có mở cửa hàng đâu.
Giờ thì đã hiểu ra rồi, Quý Miên Miên coi như là rõ ràng, nữ thần của mình thực quá ‘xuất sắc’, viết in đậm gạch chân đó nha.
‘Cộp’, Yến Thanh Ti quẳng cái máy pos lên bàn, “Hạ Lan phu nhân, mời.”
Hạ Lan phu nhân siết chặt nắm tay thành quả đấm, bà ta vốn cho rằng chỉ có mình Nhạc phu nhân đến mà thôi, trong giới phu nhân nhà giàu ai mà chẳng biết Nhạc phu nhân đánh bài kém đến mức nào, bọn họ còn lén lút đặt biệt hiệu cho Nhạc phu nhân là ‘tán tài thùng’….
Cái thùng này, chính là thùng cơm, có nghĩa là đồ vô dụng.
Hạ Lan phu nhân còn đang nghĩ rằng con dê béo này chủ động đưa lên cửa đợi làm thịt, bà ta có lý nào để cự tuyệt Nhạc phu nhân đâu. Lần trước Dương thái thái bọn họ còn có thể thắng gần 250 vạn, đó cũng là một số tiền không nhỏ.
Lần trước Hạ Lan phu nhân không tham gia nên hối hận không thôi, lần này có cơ hội dù gì đi nữa cũng không thể bỏ qua được.
Thế mà không thể ngờ được, lần này Nhạc phu nhân thế mà lại đưa cả con nhỏ Yến Thanh Ti khốn nạn này đến đây nữa.
Càng không ngờ được là tay đánh bài của cô ta lại cao đến vậy, thắng liên tùng tục khiến mấy người bọn họ cào rách cả da đầu.
Lần này lúc đến đây trong đầu Hạ Lan phu nhân vẫn còn nghĩ sẽ thắng Nhạc phu nhân kha khá tiền, cho nên mang một cái túi Hermes đi bởi vì nó khá là to có thể đựng được rất nhiều tiền.
Nhưng, bây giờ đến lượt bà ta phải quẹt thẻ.
Hạ Lan phu nhân căm thù nhìn cái máy Pos hận không thể ném thẳng vào mặt Yến Thanh Ti, nhưng xung quanh bao nhiêu người đang nhìn như thế, đây còn là địa bàn của Nhạc Thính Phong, bọn họ đâu dám làm càn.
Yến Thanh Ti vỗ bàn: “Sao vẻ mặt của Hạ Lan phu nhân đầy khó xử thế kia, không phải bà suốt ngày nói rằng nhà họ Hạ Lan là danh môn vọng tộc nhà cao cửa lớn, gia nghiệp đồ sộ à? Đây mới có 3 vạn thôi mà đã muốn ăn quỵt à?”
Hạ Lan phu nhân nghiến răng lườm Yến Thanh Ti.
Yến Thanh Ti cười nói: “Bà không muốn bỏ tiền ra cũng được thôi, chỉ cần ngày mai bà lên báo nói rằng, nhà Hạ Lan của bà bần cùng đến mức thua có ba vạn thôi cũng không trả được, tôi liền miễn cho bà, thấy sao nào?”
Mấy vị phu nhân có mặt ở đó đều cúi đầu, vì ba vạn mà đăng báo bảo gia tộc nhà mình bần cùng, những chuyện kiểu này, còn xấu hổ gấp trăm lần bị người ta đánh mặt, tuy bọn họ có chút tiếc tiền nhưng mấy cái đồng bạc này, bọn họ cũng không phải là không trả được.
Hạ Lan phu nhân siết chặt tay: “Xin lỗi, tôi không mang đủ tiền, hơn nữa hôm nay tôi đi vội quên mất không mang thẻ tín dụng, hay là…tôi viết giấy nợ vậy.”
Yến Thanh Ti cười ha ha: “Giấy nợ à, cái này thì không được, tôi không tin được nhân phẩm của bà Hạ Lan đây, con người tôi có một cái tật xấu, cái gì mà đã dính đến tiền ấy mà, không cầm được trong tay là tôi không yên tâm, nếu sớm biết Hạ Lan phu nhân hôm nay nghèo thế này thì đừng có đánh bài cùng tôi, bà phải biết tự hiểu lấy mình chứ, căn bản là đừng nên đến thì đúng hơn, những nơi như thế này, trong tay chỉ có vài đồng tiền cũng dám vào đánh bài, da mặt bà hình như hơi bị dày quá thì phải.”
Nhạc phu nhân ngồi bên cạnh gật đầu: “Ai bảo không phải nào? Bích Lan đình nhà chúng ta, mức tiêu phí một đêm tính bình thường cũng phải mấy vạn rồi, còn bao cả một phòng riêng như thế này, không có chục vạn thì đừng có vào, nếu không phải là người quen thì đã sớm đuổi ra ngoài rồi, chúng ta cũng coi như là có quen biết, nếu nhà Hạ Lan nghèo khổ như thế, thì bà phải nói với tôi chứ, biết thế quần áo giày dép cũ tôi không vứt đi mà mang hết sang cho bà rồi.”
Chương 412: Bị Vẻ Soái Ca Của Nữ Thần Hạ Gục
Yến Thanh Ti âm thầm cho Nhạc phu nhân một cái like, lợi hại lắm, bác gái.
Quả nhiên sức chiến đấu của Nhạc phu nhân chỉ có thể tăng cao khi ở trước mặt Hạ Lan phu nhân thôi à.
Hạ Lan phu nhân bị sỉ nhục đến nỗi gương mặt già nua cũng đỏ bừng lên, bọn họ…dám nhục nhã bà ta thế sao, nhà Hạ Lan không có tiền.
Hai vị phu nhân còn lại nhìn mặt của Hạ Lan phu nhân cũng có chút kì quái.
Gương mặt của Hạ Lan phu nhân đỏ hồng, nóng rực, loại người như bà ta nhìn thì có vẻ thanh cao, thực ra lòng hư vinh còn mạnh mẽ hơn ai hết, càng thể hiện mình cao quý càng sợ hãi bị người khác coi thường, càng lo lắng bị người khác cho rằng mình không có tiền.
Hạ Lan phu nhân hừ lạnh một tiếng: “Không phải chỉ là ba vạn thôi à, đáng giá để các người nhục nhã tôi thế hay sao, hôm nay tôi ra ngoài vội quá không mang thẻ, bây giờ tôi bảo tài xế của tôi về lấy, ba vạn bình thường chỉ đủ để tôi đuổi ăn mày mà thôi.”
Yến Thanh Ti bĩu môi, sĩ diện cho lắm vào chỉ có khổ thân thôi.
Nhưng mà, bây giờ đang cần như thế, càng thích hư vinh càng tốt, thế này mới có thể thua càng nhiều được.
Yến Thanh Ti giơ tay vỗ vỗ cái túi xách bên cạnh Hạ Lan phu nhân: “Tôi thấy cũng không cần để tài xế về lấy tiền đâu, cái túi xách này của Nhạc phu nhân cũng không tồi đâu, mang ra thế chấp cũng được đấy.”
Hạ Lan phu nhân cầm lấy cái túi để sát vào mình: “Hừ, cô đừng có tưởng bở, tôi chỉ thua có ba vạn, cái túi này mười lăm vạn tệ, cô thèm tiền đến mức điên rồi à.”
Yến Thanh Ti giả vờ như thể rất kinh ngạc: “Hoá ra nó trị giá đến mười lăm vạn cơ à, đắt thật đấy…”
Hạ Lan phu nhân khinh bỉ nói: “Nói thừa, cái túi xách này kể cả có tiền cô cũng không mua nổi đâu.”
“Chậc chậc…đúng là người có tiền mà!”
Trong lúc Hạ Lan phu nhân còn đang đắc ý, Yến Thanh Ti liền nói: “Đã thế thì…vậy…bà lại thua hai ván nữa là được rồi.”
Quý Miên Miên che miệng, đè lại tiếng kinh ngạc nho nhỏ vừa thoát ra khỏi miệng.
Sao nữ thần của tôi có thể đẹp trai đến thế? Tại sao lại có thể lợi hại đến thế này cơ chứ? Trong phút chốc tôi đã bị bẻ cong mất rồi, xong rồi, thôi rồi, trên thế giới này không có bất kì một người đàn ông nào có thể khiến con tim bé nhỏ của tôi rung động nữa rồi, ôi, nữ thần của tôi.
Cả người Hạ Lan phu nhân run lên bần bật, bên tay phải bà ta đang để một cốc nước chanh tươi, bà ta thật muốn cầm lên hất một phát vào mặt Yến Thanh Ti.
Quý Miên Miên đứng bên tay trái Yến Thanh Ti, cô thấy Hạ Lan phu nhân liếc mắt nhìn cốc nước.
Quý Miên Miên nhanh tay nhanh mắt, bước đến bên cạnh Hạ Lan phu nhân bê cốc nước đưa cho bà ta: “Hạ Lan phu nhân, bà uống ngụm nước đi đã, hạ hoả nào, đánh bài ấy à, nguyện đổ nguyện chịu thua đúng không nào, bà mới thua có một chút thôi mà, bà nghĩ mà xem Nhạc phu nhân nhà chúng tôi còn thua mất hơn 200 vạn cơ mà.”
Cuối cùng Hạ Lan phu nhân cũng thấy có người cho bà ta một con đường, hừ một tiếng, đưa tay ra nhận lấy cốc nước.
Chỉ còn cách cốc nước vài milimet nữa thôi bà ta nghe thấy rắc một tiếng, cái ly vỡ tan tành, nước chanh trong cốc bắn hết ra ngoài, đổ hết lên giày của Hạ Lan phu nhân.
Quý Miên Miên thật thông mình, nếu đổ vào người bà ta thật, bà ta có thể vừa vặn lấy cớ quần áo ướt để rời khỏi đây.
“Cô….”
Quý Miên Miên ngớ ra, “Tôi, tôi….xin lỗi, thật ngại quá đi mất, ngại quá mất thôi…bà tha thứ cho, tôi không cố ý đâu, từ bé tôi đã khoẻ hơn bình thường rồi, không cẩn thận là lại làm vỡ đồ, bố mẹ tôi đánh tôi không biết bao nhiêu lần vị chuyện này, không tin bà nhìn xem….”
Quý Miên Miên vì muốn chứng minh bản thân mình nói thật liền cầm cái cốc bên cạnh Yến Thanh Ti lên bóp mạnh một cái, rắc phát nữa, cái cốc vỡ vụn: “Bà nhìn xem, tôi không lừa bà thật mà, hồi nhỏ tôi còn không cẩn thận làm gãy tay bạn học cùng lớp nữa, nhà tôi bồi thường cho người ta không biết bao nhiêu tiền, lớn lớn một chút tôi biết khống chế mới tốt hơn một chút.”
Chương 413: Khiến Cho Các Người Thua Đến Mức Đau Lòng
Hạ Lan phu nhân run lên, bà ta còn đang định nổi giận nghe thế liền im bặt.
Mẹ đ* ai muốn cãi nhau với một người bóp một phát là gãy xương người ta, bà ta không muốn bị bóp đâu.
Hạ Lan phu nhân cáu giận: “Cô…cô…cận thận một chút đi, giày của tôi ướt hết rồi đấy, làm thế nào đây?”
Nhạc phu nhân gọi quản lý đến bảo một câu: “Quản lý mang giày của Hạ Lan phu nhân đi, tự tay anh lau sạch cho tôi.”
Yến Thanh Ti nhịn cười tức cả bụng, hôm nay cô đúng là đi cùng hai kẻ dở hơi mà.
“Hạ Lan phu nhân, túi của bà thì…”
Hạ Lan phu nhân tiếc của, đó là cái túi Hermes mà bà ta thích nhất: “Muốn có cái túi này à, cô lại thắng liên tiếp ba ván nữa nó sẽ là của cô, nhưng nếu như cô thua một lần thôi…cô phải trả lại tất cả những gì cô vừa mới thắng được cho chúng tôi.”
Cách làm này của bà ta thoáng cái đã lôi kéo được thêm hai đồng minh nữa, chỉ cần ba người bọn họ hợp tác khiến cho Yến Thanh Ti thua, không cần biết là ai thắng đều được hết, đến lúc đó Yến Thanh Ti phải trả lại toàn bộ số tiền mà cô đã thắng được.
Ngón tay của Yến Thanh Ti sờ một quân Yêu Kê trên bàn cười ha hả: “Xem ra cái túi này tôi không muốn cũng phải muốn rồi, còn đợi cái gì nữa, bắt đầu thôi.”
Quý Miên Miên xoa xoa tay, nữ thần cố lên, nữ thần giỏi nhất.
Nhạc phu nhân siết chặt ngón tay, đầy sùng bái nhìn Yến Thanh Ti, giờ cho dù Yến Thanh Ti có thua mấy trăm vạn đi nữa, Nhạc phu nhân vẫn rất vui vẻ, cuối cùng cũng lấy lại được mặt mũi rồi.
Ba người Hạ Lan phu nhân liên thủ đối phó với Yến Thanh Ti, ba người thay bài cho nhau, chỉ thiếu nước đưa trực tiếp cho nhau mà thôi.
Yến Thanh Ti cũng chẳng thèm để ý, một bộ bài đánh đến phong sinh thuỷ khởi*, Nhạc phu nhân trợn to mắt nhìn chằm chằm, miệng vẫn há hốc, hai mắt tròn xoe nhìn cô (⊙o⊙).
*Ám chỉ sự lợi hại
Nhạc phu nhân chỉ cảm thấy mình đánh bài bao nhiêu năm hoàn toàn là phí công, bà vẫn cho rằng đánh bài cũng chỉ như thế mà thôi, giờ mới biết hoá ra còn có nhiều đạo lý như thế, quả thực là không kịp nhìn mà.
Nhạc phu nhân lại dựa gần gần thêm tí nữa, dính tí tiên khí của nữ thần, sau này không biết đánh bài có lên cơ được tí nào không.
Đánh liên tiếp ba ván liền, hai ván trước Yến Thanh Ti thắng đều rất ung dung, ván cuối cùng thời gian có hơi lâu, chỉ cần một chút nữa thôi là ván náy sẽ xong, cuối cùng Yến Thanh Ti bốc lấy một quân bài cũng chẳng cần xem đó là quân gì, cô nhếch mép, quẳng quân bài ra trước mặt: “Tự mò, hồ bài….”
Ba người nhóm Hạ Lan phu nhân ngây người ngồi đần ra, mẹ nó chứ, thế mà cũng thắng được à?
Yến Thanh Ti búng tay cái tách: “Miên Miên lấy túi!”
Quý Miên Miên xắn tay áo lên: “Vâng ạ.”
Cô nàng giơ tay túm chặt lấy cái túi của Hạ Lan phu nhân, Hạ Lan phu nhân giữ lại, gào lên: “Cô muốn làm cái gì thế hả?”
Bắp thịt nhỏ trên tay Quý Miên Miên nổi lên: “Hạ Lan phu nhân bà không thể nuốt lời được nha, chị tôi thắng liên tục ba ván rồi đấy, cái túi này là của chúng tôi nha, bà đã lớn tuổi thế này rồi, lại là phu nhân nhà giàu, bà không thể ăn quỵt được đâu, chính tai tôi nghe thấy mà.”
“Tôi…tôi…” Hạ Lan phu nhân run lên, bà ta đã đồng ý rồi, nhưng bà ta không ngờ đến bị ba người vây công, Yến Thanh Ti vẫn có thể thắng được.
Quý Miên Miên giơ tay tóm lấy tay Hạ Lan phu nhân, bóp chặt cổ tay bà tay bắt bà ta bỏ ra.
Hạ Lan phu nhân đau quá không chịu được đành phải bỏ tay ra, bà tay không muốn bị gãy xương.
Quý Miên Miên cầm túi về đứng đằng sau lưng Yến Thanh Ti, “Chị, còn cả hai vị phu nhân này nữa.”
Yến Thanh Ti cầm lấy máy quẹt thẻ: “Hai vị muốn quẹt thẻ hay là dùng đồ gán nợ đây.”
Hai người này hối hận muốn chết: “Tôi…chúng tôi…”
Chương 414: Đứa Con Gái Này Có Còn Biết Xấu Hổ Là Cái Mẹ Gì Không Đấy?
Lý phu nhân nghiến răng tháo một cái nhẫn ra vứt cho Yến Thanh Ti, mặt nhẫn là một viên đá hoàng ngọc, cũng chỉ là hàng bình thường thôi nhưng mà dùng để gán nợ thế cũng đủ rồi.
Chu thái thái cung vội vã cởi một cái nhẫn quẳng cho Yến Thanh Ti, Quý Miên Miên ngay lập tức vui vẻ bắt lấy.
Bọn họ sở dĩ không muốn quẹt thẻ là vì bọn họ dù gì cũng là phu nhân nhà giàu mà, bị người ta biết, đi đánh bài mà thiếu tiền phải quẹt thẻ, bọn họ đâu còn mặt mũi nào mà nhìn người khác nữa.
Thu nợ xong, Yến Thanh Ti hô lên: “Nào, chơi tiếp.”
Hạ Lan phu nhân ôm cổ tay bị bóp cho đỏ bừng đau nhức nói: “Chúng tôi đã thua hết tiền rồi, bây giờ cũng đã muộn, cũng nên về thôi.”
Yến Thanh Ti hất cằm, dáng vẻ đầy lưu manh vô lại: “Về cái gì mà về, còn sớm mà?”
“Đã nói ngay từ đầu rồi còn gì, tối nay phải chơi đến thâu đêm, nhìn ngoài trời đi, vẫn còn sáng lắm, ba vị phu nhân đến tuổi này rồi chắc không đến nỗi đi về để hưởng thụ cuộc sống tình dục buổi đêm tuyệt diệu chứ hả? Còn cứng được nữa không? Không thể thì đánh bài đi, đánh bài so với đắp chăn nói chuyện phiếm với chồng vẫn hơn chứ hả?”
Một tràng trắng trợn này của Yến Thanh Ti làm cho ba vị phu nhân còn lại mặt đỏ bừng hết cả lên, “Cô…cô…”
Yến Thanh Ti giơ hai tay ra nhún vai: “Chẳng lẽ tôi nói sai à? Kể cả các vị đến tuổi này rồi vẫn còn khát khao, nhưng chồng của các vị có thể thoải mãn được các vị không? Đã không thể thì tìm chuyện gì đấy thú vị giết thời gian còn hơn, nội tâm của các vị đang trống không kìa, chà, tôi thấy đánh bài rất tốt.”
Cái dáng vẻ này của Yến Thanh Ti so với cái vẻ ngoan hiền nhút nhát lúc mới vào đúng là một trời một vực, hoàn toàn là một nữ lưu manh vô pháp vô thiên, chỉ thiếu mỗi điếu thuốc nữa thôi là đủ bộ.
Lý phu nhân và Dung thái thái trong lòng đã chửi mười tám đời tổ tông nhà Yến Thanh Ti lên, mẹ nó chứ, chẳng trách được cô ta là diễn viên, cũng thật biết đóng kịch, bất kì người nào trong bọn họ cũng đều có thể coi là người có kiến thức, đến bây giờ có thể vạch trần không ít phụ nữ, nhưng lại không hề phát hiện ra Yến Thanh Ti có vấn đề.
Lý phu nhân nghiến răng nói: “nhưng chúng tôi đã không còn gì có thể thua cho cô nữa rồi.”
Yến Thanh Ti thu cằm lại: “Tại sao lại không có.”
“Bộ trang phục mùa hè này là thiết kế mới nhất của Chanel chắc trị giá cũng không ít tiền nhỉ, Lý phu nhân? Cái kim cài áo Cartier này của Chu thái thái không tồi nha, còn nữa….. Hạ Lan phu nhân, chậc, cái đồng hồ Patek Philippe này của bà cũng đẹp thật đấy!
Đôi mắt tinh tường sắc bén của Yến Thanh Ti như thể một cái máy quét, chỉ cần nhìn một cái là biết những thứ đáng tiền trên người của bọn họ.
Yến Thanh Ti nói ra câu đó, cả ba người bọn họ đều run lên bần bật, chỉ cảm thấy gió lạnh từng cơn thổi vào quần áo của bọn họ.
Đứa con gái này có còn biết xấu hổ là cái mẹ gì không đấy? Chỉ thiếu nước đi lên trực tiếp lột sạch quần áo của bọn họ ra.
Hạ Lan phu nhân đập bàn: “Đừng quá đáng như thế, đánh bài hoàn toàn là do tự nguyện, chúng tôi có thể không đồng ý… các người làm thế này là sao, muốn cướp à?”
Yến Thanh Ti chớp mắt, trên mặt đầy buồn phiền: “Làm sao có thể tính là cướp bóc được? Sới bài của chúng ta được áp dụng trên nguyên tắc công bằng tự nguyện mà, các vị giờ không muốn đánh nữa cũng được thôi, sao không thừa nhận mình thua không trả nổi từ sớm đi, thừa nhận nhà mình nghèo khổ bần cùng thấp kém là được rồi, sao cứ phải phùng má giả làm người mập thế?”
Nhạc phu nhân chớp chớp mắt: “Ái chà, nếu không có lần đánh bài này tôi thật vẫn không biết hoá ra các người nhà nào cũng như thế, cũng nghèo đến thế cơ đấy, bình thường vẫn không biết xấu hổ mà khoe của trước mặt tôi, lần sau bảo con trai tôi có làm ăn với nhà các người vẫn cẩn thận một chút thì tốt hơn, tránh cho các người lại lừa đảo, con trai tôi là người làm ăn thành thật như thế mà, không chơi nổi các người đâu.”
Chương 415: Thua Còn Mỗi Quần Lót
Phốc, Yến Thanh Ti cười đau hết cả bụng, thật đúng là con trai mình, mình không chê.
Chắc trên đời này chỉ có mình Nhạc phu nhân mới khen Nhạc Thính Phong là người làm ăn thành thật.
Chu thái thái vốn đang định lập tức đứng lên đi về, chồng bà ta đã nói với bà ta trước khi đến đây, nhất định phải gần gũi hơn với Nhạc phu nhân, nhà bọn họ đang theo đuổi một hạng mục lớn của Nhạc thị, hy vọng có thể đi đường tắt từ chỗ Nhạc phu nhân, đoạt lấy hạng mục này.
Suýt nữa thì Chu thái thái quên sạch chuyện này, bà ta vội nói: “Tôi có nói là sẽ đi đâu, lúc Nhạc phu nhân gọi điện thoại với tôi, đúng là tôi đã nói là chơi thâu đêm, nhà tôi tuy không so được với nhà họ Nhạc, nhà Hạ Lan hay nhà họ Lý, nhưng chút tiền cỏn con này không đến nỗi là không có, đánh bài là để vui vẻ, không phải là vì thua hay thắng, chúng ta cũng chẳng dựa vào cái này mà sống, chơi vài ba ván cho vui thôi.”
Trong lòng Lý phu nhân cũng dao động, bà biết thủ đoạn trên thương trường của Nhạc Thính Phong cao tay đến như thế nào, nếu như không nể mặt họ, họ lại nói lại với Nhạc Thính phong thì sao, vì vậy Lý phu nhân cũng ngồi xuống.
Hạ Lan phu nhân còn đang định đi, Quý Miên Miên đã âm thầm đứng ra, trong tay cầm một cầm một cái bình hoa.
Hạ Lan phu nhân vừa nhấc mông dậy thấy thế lại từ từ ngồi xuống.
Yến Thanh Ti cười ha ha: “Đã như thế thì…vậy chúng ta tiếp tục thôi?”
Lý phu nhân, Chu thái thái giờ đã hoàn toàn biến thành đánh theo, Hạ Lan phu nhân tuy muốn lật ngược thế cờ, nhưng năng lực lại không đủ.
Trong cả một cái phòng riêng chỉ nghe thấy tiếng của Yến Thanh Ti.
“Tự mô…”
“Thanh nhất sắc…”
“Thập tam yêu….”
Nhạc phu nhân và Quý Miên Miên hai mắt tròn xoe, nếu như Yến Thanh Ti là đàn ông chắc bọn họ đã yêu cô luôn rồi.
Không, Quý Miên Miên nói, cô đã bị nữ thần bẻ cong rồi, còn ai có thể đẹp trai hơn nữ thần nhà cô?
Quý Miên Miên lén dùng một acount clone đăng một cái status lên weibo: hôm nay, bị nữ thần của mình bẻ cong mất rồi, nữ thần của tôi, chính là bổn mạng duy nhất của tôi! Đã bị vẻ đẹp trai của nữ thần làm cho khóc đến mặt trăng mất rồi!
Rạng sáng 5 h, Yến Thanh Ti cuối cùng cũng khiến Hạ Lan phu nhân cởi nốt đôi tất lụa đang mặc.
Yến Thanh Ti xoa cằm, nói: “Thật đúng là không ngờ được nha! Một người thanh cao lại lạnh lùng như Hạ phu nhân đây thế mà lại mặc kiểu nội ý nóng bỏng như thế này, ôi cha….quần chữ T ren đen? Chậc chậc…thật đúng là…không thể nhìn mặt mà bắt hình dong nha.”
Quý Miên Miên và Nhạc phu nhân đều đồng thời gật đầu.
Quý Miên Miên cau mày: “Ôi chao, thật bất ngờ nha… trên bụng Hạ Lan phu nhân lại có nhiều sẹo lồi như vậy, lúc mặc quần áo tôi còn cho rằng dáng người của bà ấy cực kì đẹp cơ đấy, thật thất vọng nha.”
Nhạc phu nhân vẻ mặt đầy chán ghét: “Còn không thế nữa à? Ngực cũng xệ hết xuống dưới thế kia, lúc đầu còn khoe khoang với tôi, nói bao nhiêu năm rồi ngực cũng không bị xệ xuống, ha ha…”
Hạ Lan phu nhân bắt đầu run rẩy, trên người da nhăn nheo, thịt nhão nhoét, run lẩy bẩy.
Nhưng bà ta có thể nói gì đây, tất cả những bí mật trên người bà ta đã bị người ta nhìn thấy hết rồi, bà ta đã chẳng còn mặt mũi nào để gặp người khác nữa rồi.
Hạ Lan phu nhân ôm ngực, chỉ mong đám người Yến Thanh Ti mau mau cút đi, trong lòng bà ta bây giờ vừa hận vừa tức, dường như muốn xé nát cái bản mặt đắc ý đó của Yến Thanh Ti.
Yến Thanh Ti ngoắc ngoắc tay với Quý Miên Miên: “Miên Miên, bao tải có nhét đủ không?”
Quý Miên Miên gật đầu: “Đủ, em dùng sức ấn vào là đủ….”
Yến Thanh Ti đứng dậy: “Vậy thì được, chúng ta dẹp đường hồi phủ thôi.”
Yến Thanh Ti đứng dậy nói: “Đa tạ các vị đã rộng rãi hào phóng, sau này có chuyện tốt như thế này nữa, nhất định phải gọi tôi đấy.”
Chương 416: Con Nhỏ Khốn Nạn Đó Xuống Tay Quá Ác
Ba người nọ thua chỉ còn lại đúng đồ lót, giờ ai cũng hận không thể chui xuống gầm bàn.
Ba người đã từng này tuổi rồi, cộng lại cũng phải hơn một trăm tuổi, nhưng hôm nay lại bị một con nhỏ khốn nạn mới hơn hai mươi tuổi làm cho mặt xám mày tro, mất hết mặt mũi nào nữa.
Bọn họ không ngờ được, Yến Thanh Ti con nhỏ đê tiện này lại xuống tay độc ác đến thế, thắng hết tiền mặt thì đến trang sức, hết trang sức rồi thì đến túi xách, xong túi xách là đến giày, mất giày rồi đến quần áo…
Lúc Yến Thanh Ti bảo Quý Miên Miên lột đồ còn tiếc nuối nhìn đồ lót trên người bọn họ: “Nếu không phải là đồ lót mà các người mặc không bán được, thì đúng là muốt lột hết sạch đồ trên người các vị xuống.”
Ồ, còn không phải là chỗ lợi hại nhất của cô ta đâu, đó chính là nhìn ra viên kim cương đính trên móng tay giả của Chu thái thái. Những người có tiền như bọn họ, kim cương dùng để dán đương nhiên không phải cái loại nhân tạo rẻ tiền, là sản phẩm của hãng Swarovski Group đấy, Yến Thanh Ti thắng hết sạch mọi thứ của Chu thái thái, liền nhìn chòng chọc vào viên đá đính trên móng tay của bà ta, bảo Quý Miên Miên đè xuống nạy viên kim cương đính trên ngón tay ra.
Lúc đó trong lòng cả Hạ Lan phu nhân và Lý phu nhân đều chỉ nghĩ một điều, thật may mắn là bọn họ không tự tìm chết mà làm móng tay.
Yến Thanh Ti ngẩng đầu ưỡn ngực đưa Nhạc phu nhân và Quý Miên Miên ra khỏi phòng riêng, thức cả đêm nhưng tinh thần ba người vẫn rất hưng phấn, còn thần kì hơn cả cắn thuốc, Quý Miên Miên một tay vác bao tải trên vai, cảm thấy tâm trạng đi theo nữ thần thắng được chiến tích có cần sảng khoái đến thế không?
Nhạc phu nhân kéo tay Yến Thanh Ti, con mắt sáng ngời lấp lánh: “chúng ta làm thế này có ….có hơi…”
Yến Thanh Ti cười hỏi: “Quá xấu xa à?”
Nhạc phu nhân lắc đầu thật mạnh.
Yến Thanh Ti: “Vậy thì làm sao?”
Trên gương mặt Nhạc phu nhân tràn đầy kích động, túm chặt lấy tay Yến Thanh Ti lắc lắc: “Có phải là quá sung sướng rồi không?’
Yến Thanh Ti cười thành tiếng: “Ha ha…bác cảm thấy sảng khoái là được rồi, hôm nay chúng ta lấy lại được danh dự, chỉ vì một chữ sảng khoái mà thôi.”
“Thanh Ti, con thật lợi hại quá đi mất, thật lợi hại…con lợi hại thật đấy…”
Nhạc phu nhân giống một đứa trẻ kéo tay cô tung tăng vui vẻ, dường như sắp đem cô thành thần đến nơi.
Nhạc phu nhân đánh bài bao nhiêu năm nay, nói thật thì số lần thắng quả thật rất ít ỏi, suốt ngày bị người ta đè đầu cưỡi cổ, bà làm sao mà không biết bản thân có cái biệt danh ‘tán tài thùng’, nhưng biết rồi thì có ích gì đâu, bà đánh bài kém bỏ xừ đi được, bà đã rất cố gắng để học, nhưng vẫn không có tác dụng gì.
Nhưng mà, hôm nay… Nhạc phu nhân cảm thấy, những oan ức bực bội sau bao nhiêu năm bị chèn ép, trong một đêm đã bay sạch sành sanh.
Nhạc phu nhân nhìn Yến Thanh Ti càng nhìn càng hài lòng, thật sự là quá giỏi đấy mà.
Biết lấy lại danh dự cho mình này, vừa ra tay vài phút đã quét sạch một mảnh, khiến cho đám người cặn bã đó suốt ngày bắt nạt bà trên bàn đánh bài thua chỉ còn đồ lót, cảm giác này thật kì diệu.
Nhạc phu nhân kéo Yến Thanh Ti và Quý Miên Miên đi toilet một chuyến, Quý Miên Miên không cảm thấy buồn nên không định đi, cô khiêng bao tải chuẩn bị cho lên xe trước.
Nhưng Quý Miên Miên không ngờ được vào lúc 5 giờ sáng Bích Lan Đình vẫn còn có khách, vừa mới rẽ đã không cẩn thận đụng phải một người rồi.
Cái bao tải chắn tầm mắt của Quý Miên Miên, cô chỉ nhìn thấy từ dưới cằm của người đó trở xuống, anh ta bị ngã ngồi trên đất.
Quý Miên Miên vội vàng nói: “Thật ngại quá đi mất, xin lỗi, xin lỗi, tôi không nhìn thấy anh, anh có sao không?’
Một giọng nói âm trầm vang lên từ phía dưới: “Là cô…”
Quý Miên Miên nghe thấy liền kêu ầm, ôi chết moẹ, chẳng phải là cái gã bị cô nhận lầm thành nữ đấy à.
Chương 417: Phải Bắt Bằng Được Cái Đồ Không Biết Sống Chết Đó
Quý Miên Miên giật bắn, không nói nhiều, khiêng đồ chạy thẳng một mạch.
Cũng chẳng thèm quan tâm lúc mình chạy, dưới chân dẫm phải cái gì, chạy nhanh như bay, chớp mặt một cái đã chẳng thấy bóng dáng đâu nữa.
Diệp Thiều Quang sắc mặt đỏ hồng, trên làn da vốn nhợt nhạt trắng xám giờ lại có một vẻ đẹp khác thường, khoé môi dường như thoa một tầng máu, toát lên một vẻ đẹp quỷ dị yêu dã, đúng như Quý Miên Miên đã nói, còn đẹp hơn cả phụ nữ.
Ánh mắt Diệp Thiều Quang âm u lạnh lẽo, lửa giận ngút trời, anh ta cắn răng nhịn đau vịn tường đứng dậy.
Đằng sau có người đi đến, nhìn thấy dáng vẻ có hơi chật vật của Diệp Thiều Quang, kinh ngạc nói: “Ô, sao lại thế này, không phải cậu bảo là cậu đi rồi à, sao lại ngã ở đây thế? Cậu có uống bao nhiêu đâu mà?”
“Bị người ta đụng ngã à? Trên quần có dấu chân này, còn bị người ta dẫm lên nữa à?”
“Không sao, chỉ cần cái chân thứ ba của cậu còn có thể đứng lên, những cái khác đều không sao cả.”
Diệp Thiều Quang lạnh lùng nhìn anh ta, người đó vuốt vuốt sống mũi: “Tôi chỉ nói thế thôi mà, còn cả thế này nữa, cậu bảo cậu đến hoan nghênh tôi về, kết quả là một đêm cậu chẳng làm gì cả, ngồi im một chỗ giống y như hoà thượng ấy, gái xinh nhảy thoát y trước mặt cậu, cậu cũng chẳng có cảm giác gì, này, tôi hỏi thật này, cậu có lên được không đấy?”
Diệp Thiều Quang đẩy cho anh ta một cái: “Cút!”
“Chậc, Thiều Quang à, anh em với nhau đừng có mà sĩ diện thế, nếu không được thật, anh đây đưa cậu đi bệnh viện khám xem thế nào.”
Diệp Thiều Quang sải bước đi ra ngoài, nhất định anh ta phải bắt bằng được cái đồ không biết sống chết ấy.
……
Nhạc phu nhân kéo tay Yến Thanh Ti từ phòng vệ sinh đi ra, tầm tuổi bà rồi mà một đêm không ngủ vẫn không cảm thấy mệt mỏi, cả người vẫn tràn đầy năng lượng, cứ nghĩ đến phu nhân thích bắt nạt bà bây giờ đang trần truồng không biết phải làm sao, trong lòng bà cảm thấy sảng khoái cực kì.
Địa vị của Yến Thanh Ti trong lòng Nhạc phu nhân đã bay lên độ cao không ai sánh được.
Nhạc phu nhân cảm giác như thể cuối cùng mình cũng tìm thấy một người bạn, kéo Yến Thanh Ti nói hết chuyện này đến chuyện kia.
Yến Thanh Ti nghe Nhạc phu nhân nói trước đây bà đánh bài thua như thế nào, như thế nào, cô thấy thật đau lòng, những người đó chưa bao giờ coi bà là bạn chỉ cảm thấy bà dễ bắt nạt, rất dễ bị bẫy, có thể kiếm chác từ trên người bà mà thôi.
Cũng may Nhạc phu nhân là một người có tấm lòng rộng rãi, tính cách ngây thơ hồn nhiên, nếu đổi thành người khác không biết bị người ta làm cho tức phát khóc bao nhiêu lần rồi.
Xe của bọn họ quản lý đã lái ra cửa, đi đến đại sảnh, còn cách cửa có mấy bước thôi Yến Thanh Ti gặp một người quen không được coi là quen lắm.
Yến Thanh Ti nhướng mày: “Ồ, Diệp tiên sinh.”
Diệp Thiều Quang lạnh mặt bước ra ngoài thì gặp Yến Thanh Ti và Nhạc phu nhân, đành phải đứng lại, vẻ mặt âm tàn cũng đỡ hơn phần nào, nói: “Bác Nhạc, cô Yến.”
Nhạc phu nhân nhận ra Diệp Thiều Quang, cười nói: “Thiều Quang đến đây chơi đấy à, muộn thế này mới về sao, sức khoẻ cậu không tốt đừng thức đêm.”
Diệp Thiều Quang gật đầu: “Cảm ơn bác đã quan tâm, sức khoẻ cháu rất tốt.”
Trong lòng Yến Thanh Ti có chút chột dạ, hy vọng Quý Miên Miên đừng có xuất hiện vào lúc này nếu không thì đúng là xui xẻo.
Yến Thanh Ti vội vã kéo Nhạc phu nhân đi, cô nói: “Bác ơi, chúng ta về thôi, đánh bài cả đêm rồi, đầu cháu cũng hơi đau.”
Nhạc phu nhân nghe thế vội nói: “Vậy chúng ta mau về thôi, về nhà nghỉ ngơi cho khoẻ, bác nấu gà tần cho con tẩm bổ.”
“Thiều Quang, bác đi trước đây, sau này có thời gian thì đến nhà chơi nhé.” Nhạc phu nhân kéo tay Yến Thanh Ti muốn đi.
Diệp Thiều Quang đã gọi lại: “Cô Yến đợi một chút đã.”
Chương 418: Người Phụ Nữ Của Nhạc Thính Phong, Cậu Cũng Dám Cướp?
Yến Thanh Ti biết là không hay rồi, trên mặt vẫn cứ bình tĩnh như cũ, hỏi: “Diệp tiên sinh có chuyện gì sao?”
Diệp Thiều Quang hơi cong khoé môi, để lộ một nụ cười rất nhạt nhẽo, khuôn mặt xinh đẹp đó càng trở nên dễ nhìn, anh ta nói: “Cảm phiền cô gọi cô trợ lý của cô ra đây được không? Tôi có vài lời muốn nói với cô ta.”
Vẻ mặt Yến Thanh Ti đầy hoài nghi: “Trợ lý nào cơ?”
Diệp Thiều Quang biết Yến Thanh Ti đang cố ý giả ngu, anh ta rất nhẫn nại nói: “Chính là…cô trợ lý mà hôm đó khiến tôi ngã nhoài trên đất…”
Yến Thanh Ti giả vờ như thể vừa mới nhớ ra: “Ồ…là cô bé nhận nhầm anh thành phụ nữ đó à? Cô bé đó à, đêm hôm thế này, khụ…bây giờ cũng không phải đêm nữa rồi, nhưng giờ này chắc cô bé đó đang ở nhà, tôi làm sao mà gọi nó ra cho anh được?”
“Hơn nữa, đó cũng là trợ lý của tôi chứ không phải là của Diệp tiên sinh, tôi dựa vào cái gì mà phải giúp anh? Người ta là một cô gái nhỏ, anh muốn gặp thì gặp thế thì quá tuỳ tiện rồi.”
Đôi môi mỏng của Diệp Thiều Quang hiện lên một nụ cười: “Ở nhà à? Nhưng tôi rõ ràng vừa mới nhìn thấy cô ta mà.”
Yến Thanh Ti…fuck! Miên Miên đen đủi thế cơ à.
“Thật à, quái lạ nhỉ, anh nhìn thấy cô bé đó ở đây à, chậc, có phải anh nhìn nhầm hay không, tôi thấy sắc mặt của Diệp tiên sinh không được tốt lắm, chắc không phải là thức đêm mà thấy ảo giác đấy chứ?”
Nhạc phu nhân nghe mà cứ mơ mơ hồ hồ, bà buồn bực, Miên Miên rõ ràng đang ở đây mà, tại sao Thanh Ti lại bảo con bé nó không có ở đây?
Nhưng Thanh Ti đã nói là không có thì nhất định là đúng.
Nhạc phu nhân phụ hoạ: “Đúng nha, đúng nha, Thiều Quang à, sức khoẻ cháu từ trước đến giờ vẫn không tốt, nên ngủ sớm dậy sớm giữ gìn sức khoẻ, nói không chừng là vừa nãy cháu nhìn thấy ảo giác đấy.
Diệp Thiều Quang nheo mắt: “Cái này sợ không phải là nhận lầm, tôi có thể nhìn lầm, nhưng dấu giày trên người tôi không thể nhầm được…”
Yến Thanh Ti và Nhạc phu nhân nhìn nhau.
Yến Thanh Ti giơ hai tay nhún vai: “Vậy nếu như anh nhất quyết bảo là anh đã nhìn thấy thì anh đi tìm đi, dù sao chúng tôi không thấy cô ấy.”
Nhạc phu nhân gật đầu: “Đúng đấy, chúng tôi có nhìn thấy đâu.”
Không cần biết anh ta nói cái gì, chỉ cần không chịu thừa nhận là được.
Quý Miên Miên không ngốc, nhất định là đang ngồi trên xe không chịu xuống đâu.
Diệp Thiều Quang thoáng cái đã không còn gì để nói, anh có thể nói gì được đây? Chưa bao giờ gặp ai vô sỉ như thế.
Yến Thanh Ti ngáp một cái: “Ôi chao, thắng cả một đêm, mệt chết đi được, bác gái chúng ta mau về nhà nghỉ ngơi thôi.”
“Ừ, về thôi.” Nhạc phu nhân kéo tay Yến Thanh Ti lên xe.
Diệp Thiều Quang lạnh lùng nhìn bọn họ đi mất, lúc cửa xe mở ra, anh rõ ràng thấy một cái đầu đang lấp ló.
Diệp Thiều Quang cười lạnh, hừ…. trốn được mùng một đừng tưởng trốn được mười lăm.
Để xem cô có thể thoát được mấy lần.
Diệp Thiều Quang chuẩn bị quay người rời khỏi chỗ này, nhưng chiếc xe mới đi được có mấy mét kia lại thò ra một cái đầu lè lưỡi trêu ngươi anh.
“Diệp Thiều Quang!”
“Cô nàng vừa nãy nói chuyện với cậu, người đẹp thật đấy, giới thiệu cho tôi đi.”
Diệp Thiều Quang từ từ quay lại, cười lạnh một cái: “Đó là người phụ nữ của Nhạc Thính Phong, tôi dám nói cậu có dám cướp không?”
“Đệt…”
…
Yến Thanh Ti giơ tay kéo Quý Miên Miên vào trong xe: “Đừng có mà chủ đông khiêu khích anh ta nữa, em muốn tìm đường chết à?”
Quý Miên Miên cười hì hì: “Em ngứa mắt anh ta mà.”
Yến Thanh Ti thở dài, Quý Miên Miên vẫn còn là trẻ con.
Về đến nhà họ Nhạc, Yến Thanh Ti nằm xuống là ngủ, ngủ chưa được hai tiếng đã bị một cuộc điện thoại đánh thức, cô mơ màng nghe điện: “A lô…đúng, tôi là Yến Thanh Ti.”
“Chúng tôi ở trại tạm giam, Yến Tùng Nam chết rồi…”
Yến Thanh Ti ngồi bật dậy, không còn chút buồn ngủ nào nữa.
Chương 419: Tôi Không Tin Ông Ta Lại Chết
Yến Tùng Nam chết rồi?
Trong đầu Yến Thanh Ti hoàn toàn trống rỗng, não cô cứ lặp đi lặp lại câu nói đó, ông ta làm sao mà chết được?
Yến Thanh Ti một lúc lâu sau mới có thể mở miệng nói chuyện: “Ông ta chết như thế nào?”
Người của trại tạm giam nói: “Sáng sớm cắt cổ tay tự sát, lúc phát hiện ra đã quá muộn rồi.”
Yến Thanh Ti lạnh lùng nói: “Không thể nào, loại người như ông ta tuyệt đối không thể nào tự sát được.”
Loại người như Yến Tùng Nam làm sao có thể tự sát được, kẻ cặn bã như ông ta, kể cả có sống chui lủi như một con chó cũng sẽ không tự sát, bởi ông ta không dám, ngay cả dũng khí cầm dao lên cắt vào tay mình ông ta cũng không có, nói gì đến tự sát?
Tự sát? Đừng có đùa, cho dù tất cả mọi người trên thế giới này đều làm thế nhưng duy chỉ có ông ta sẽ không làm đâu.
“Ông ta đúng là tự sát, cô và ông ta là cha con, có thời gian thì đến lĩnh thi thể của ông ta về đi.”
Nói rồi người đó cúp máy luôn.
Yến Thanh Ti bật dậy nhảy xuống giường, cô không nghỉ ngơi cả một đêm, vừa mới ngủ được hai tiếng đồng hồ, lao xuống giường mặt mũi đã tối sầm, cả người dường như ngã quỵ trên mặt đấy, Yến Thanh Ti lảo đảo mấy cái mới đứng vững được.
Yến Tùng Nam không thể chết được, ông ta mà chết, ai có thể lật lại được vụ án năm đó của mẹ cô? Cô làm sao có thể đưa chân tướng sự việc năm đó ra ánh sáng.
Vụ án năm đó, đã trôi qua bao nhiêu năm, tất cả những chứng cớ đã biến mất hết, nếu như có thì cô đã không phải đợi lâu đến thế.
Thế cho nên Yến Thanh Ti mới ly gián Yến Tùng Nam và Diệp Linh Chi, bọn họ trở mặt thành thù mới có thể đào ra vụ án năm đó.
Nhưng bây giờ Yến Tùng Nam đã chết rồi, tất cả đã trở thành tử vô đối chứng, Diệp Linh Chi giờ đã an toàn, bà ta càng không thể nói ra chuyện năm đó.
Yến Thanh Ti hai mắt hoa lên, cô phải đi, cô phải biết, Yến Tùng Nam rốt cuộc chết như thế nào.
Cô vịn tường bước được hai bước, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, mặt mũi tối sầm, cô ngã xuống, mọi thứ trước mắt dường như càng ngày càng trở nên xa xôi, mí mắt của Yến Thanh Ti càng ngày càng nặng nề, trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, hình như cô nhìn thấy Nhạc Thính Phong.
……
Nhạc Thính Phong lo lắng nhìn thời gian, Yến Thanh Ti đã hôn mê sáu giờ đồng hồ rồi, sáng nay anh về đến nhà, nghĩ rằng mình sẽ thấy Nhạc phu nhân đang làm bữa sáng, kết quả là chẳng thấy đâu.
Lên lầu liền nhìn thấy Yến Thanh Ti vịn tường cả người đổ gục về phía trước.
Nhạc Thính Phong bị cô doạ cho hết hồn, vội vàng lao đến ôm cô bế về phòng.
Nhạc Thính Phong ngay lúc đó sợ đến mức hồn vía lên mây, đây là lần thứ hai anh nhìn thấy Yến Thanh Ti gục ngã, nhìn cô sắc mặt trắng bệch, quầng mắt xanh đậm, trong lòng anh đau nhói.
Nhạc Thính Phong gọi một người bạn làm bác sĩ đến nhà xem xem Thanh Ti thế nào, anh ta nói, đây là ngủ thôi.
Nhạc Thính Phong mơ hồ, ngủ thôi à?
Mệt đến mức nào mới có thể ngủ say như thế này?
Rốt cuộc là làm cái gì mà mệt thành thế này?
Nhạc Thính Phong hỏi Ngũ tẩu mới biết chuyện, chiều hôm qua ăn cơm xong, Yến Thanh Ti đi ra ngoài với Nhạc phu nhân, hai người đi đến tận sáng nay 6h mới về đến nhà.
Nhạc Thính Phong… Chết tiệt, hai người phu nữ đi làm cái gì? Đi cả đêm đến sáng mới về! Thật giỏi quá mà!
Nhạc Thính Phong thật muốn dựng hai người dậy hỏi cho rõ ràng, rốt cuộc hai người bọn họ một già một trẻ đi đâu làm gì mà cả đêm không về?
Anh lại hỏi Ngũ tẩu, hai người đi đâu, làm gì, Ngũ tẩu lại lắc đầu bảo không thể bán đứng bà chủ được.
Yến Thanh Ti đang ngủ sâu, Nhạc phu nhân cũng đang say sưa, chẳng ai có thể nói cho anh biết được cả.
Nhạc Thính Phong ở nhà đợi sáu tiếng đồng hồ, mãi cho đến 2 giờ chiều Nhạc phu nhân mới tỉnh dậy.
Nhạc phu nhân biết Yến Thanh Ti hôn mê sợ đến mức vội vàng chạy vào phòng cô.
Hai người ngồi bên giường canh Yến Thanh Ti, Nhạc Thính Phong phụng phịu hỏi: “Mẹ, hai người tối hôm qua đi đâu? Làm gì?”
Nhạc phu nhân sau khi nghỉ ngơi xong tinh thần khá là phấn chấn: “Đi chơi bài, Thanh Ti đi lấy lại thể diện cho mẹ, con không biết con bé lợi hại đến thế nào đâu, vừa ra tay đã đại khai sát giới đánh cho đám người Trương Tố Nhã tè ra quần luôn, mẹ nói với con này, cuối cùng ấy, bọn họ thua sạch bách chỉ còn lại bộ quần áo lót trên người thôi, hahaha, cái bộ dạng như lợn luộc của bọn họ đúng là buồn cười muốn chết, giờ cứ nghĩ đến cảnh đó lại càng sảng khoái.”
“Hừ, mẹ bị đám người kia ức hiếp nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng tranh được ngẩng cao đầu lấy một lần, con trai, con trai, lần sau nhất định sẽ cho con chiêm ngưỡng phong thái của Thanh Ti nhà mình.”
Nhạc Thính Phong nhất thời cạn cmn lời, hẳn là đi chơi bài? Chơi bài thâu đêm… ôi đệch.
“Mẹ, con không ở nhà trông coi thì hai người tạo phản đúng không? Chơi bài mà cũng dám chơi cả đêm, mẹ cho mẹ được mấy tuổi rồi? Cô ấy còn trẻ không nói, mẹ thì sao? Một lão thái thái hơn năm chục tuổi đầu rồi, sao không để người khác bớt lo vậy?”
Nhạc phu nhân bị Nhạc Thính Phong mắng méo cả miệng, rụt cổ rụt tai không dám ho he một câu nào nữa.
Nhạc Thính Phong nghiến răng liếc sang Yến Thanh Ti: “Còn cả cô ấy nữa… chờ cô ấy tỉnh, con nhất định sẽ thu thập cô ấy một trận, đầu óc của mẹ không được thông minh sáng dạ lắm, nhưng đầu óc của cô ấy đâu có đến nỗi, ấy thế mà lại dám cùng mẹ quậy không biết bờ bến luôn.”
Nhạc phu nhân ngẩng đầu: “Con không được mắng con bé… con muốn dạy dỗ, thì… con dạy dỗ một mình mẹ là được rồi, Thanh Ti thấy mẹ bị ức hiếp quá đáng nên mới giúp mẹ xuất đầu, dạy dỗ đám khốn nạn kia.”
Nhạc Thính Phong cười ha hả: “Ô được đó nha, con mới đi được vài ngày, không ngờ hai người đã thân thiết tới mức độ này? Còn biết nhận tội thay cô ấy cơ đấy?”
Nhạc phu nhân gật đầu liên tùng tục nói: “Đây là điều đương nhiên rồi, con bé tốt như thế, mẹ đương nhiên là thích rồi, con cả ngày chỉ biết mắng mẹ nhưng con bé tốt hơn con nhiều, lần nào thấy mẹ bị ức hiếp nó đều giúp mẹ xử lí đám cặn bã ấy.”
Nhạc Thính Phong vốn là rất tức giận nhưng nghe mẹ đẻ của mình nói xong, đúng là không biết nên để cơn tức này phát vào đâu. Rõ rành rành là xong chuyện này, tiểu lão thái thái nhà anh lại càng thích Yến Thanh Ti hơn, so với anh còn thích hơn nhiều.
Anh nhếch nhếch khóe môi, tùy ý hỏi một câu: “Mẹ… được rồi, con không bằng cô ấy chi bằng mẹ lấy cô ấy về cho con đi!”
Nhạc phu nhân “hừ” một tiếng, đột nhiên giơ tay nhéo lỗ tai Nhạc Thính Phong: “Con đúng là biết nằm mơ, nếu con không chịu thua kém, bà già này có phải làm những chuyện thất đức như thế không hả?”
“Con…”
Nhạc Thính Phong vừa mới mở miệng, Yến Thanh Ti mơ mơ màng màng tỉnh lại.
Nhạc phu nhân đẩy Nhạc Thính Phong ra, tiến lại gần cô: “Thanh Ti… Thanh Ti… cháu thế nào rồi? Có đói bụng không? Đầu có còn đau không?”
Yến Thanh Ti nhất thời đang không biết mình đang ở chỗ nào, một lát sau nhìn thấy gương mặt lo lắng của Nhạc Thính Phong và Nhạc phu nhân mới dần tỉnh táo lại.
Yến Thanh Ti muốn ngồi dậy, Nhạc Thính Phong vội vàng đỡ cô dậy.
“Sao rồi?”
Nhạc phu nhân áy náy nói: “Là bác không đúng, không nên để cháu thức cả đêm như thế, giờ cháu thấy trong người thế nào?”
Yến Thanh Ti lắc đầu: “Cháu không sao, cháu thấy tốt lắm.., giờ mấy giờ rồi ạ!”
“Hai giờ rưỡi chiều.”
Yến Thanh Ti vội vàng hất chăn ra: “Cháu có việc, phải ra ngoài một chuyến.”
Nhạc Thính Phong kéo cô lại: “Trông em thế này con muốn đi đâu?”
Yến Thanh Ti do dự một lát, cuối cùng cũng không nói những việc này trước mặt Nhạc phu nhân: “Tôi có chút chuyện riêng cần giải quyết, anh nghỉ ngơi trước đi.”
Nhạc Thính Phong thay đổi giọng nói, nắm chặt lấy cổ tay cô: “Anh đưa em đi.”
Chương 420: Con Mắng Mẹ Là Được Rồi, Đừng Mắng Thanh Ti
Hai người ngồi bên giường canh Yến Thanh Ti, Nhạc Thính Phong phụng phịu hỏi: “Mẹ, hai người tối hôm qua đi đâu? Làm gì?”
Nhạc phu nhân sau khi nghỉ ngơi xong tinh thần khá là phấn chấn: “Đi chơi bài, Thanh Ti đi lấy lại thể diện cho mẹ, con không biết con bé lợi hại đến thế nào đâu, vừa ra tay đã đại khai sát giới đánh cho đám người Trương Tố Nhã tè ra quần luôn, mẹ nói với con này, cuối cùng ấy, bọn họ thua sạch bách chỉ còn lại bộ quần áo lót trên người thôi, hahaha, cái bộ dạng như lợn luộc của bọn họ đúng là buồn cười muốn chết, giờ cứ nghĩ đến cảnh đó lại càng sảng khoái.”
“Hừ, mẹ bị đám người kia ức hiếp nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng tranh được ngẩng cao đầu lấy một lần, con trai, con trai, lần sau nhất định sẽ cho con chiêm ngưỡng phong thái của Thanh Ti nhà mình.”
Nhạc Thính Phong nhất thời cạn cmn lời, hẳn là đi chơi bài? Chơi bài thâu đêm… ôi đệch.
“Mẹ, con không ở nhà trông coi thì hai người tạo phản đúng không? Chơi bài mà cũng dám chơi cả đêm, mẹ cho mẹ được mấy tuổi rồi? Cô ấy còn trẻ không nói, mẹ thì sao? Một lão thái thái hơn năm chục tuổi đầu rồi, sao không để người khác bớt lo vậy?”
Nhạc phu nhân bị Nhạc Thính Phong mắng méo cả miệng, rụt cổ rụt tai không dám ho he một câu nào nữa.
Nhạc Thính Phong nghiến răng liếc sang Yến Thanh Ti: “Còn cả cô ấy nữa… chờ cô ấy tỉnh, con nhất định sẽ thu thập cô ấy một trận, đầu óc của mẹ không được thông minh sáng dạ lắm, nhưng đầu óc của cô ấy đâu có đến nỗi, ấy thế mà lại dám cùng mẹ quậy không biết bờ bến luôn.”
Nhạc phu nhân ngẩng đầu: “Con không được mắng con bé… con muốn dạy dỗ, thì… con dạy dỗ một mình mẹ là được rồi, Thanh Ti thấy mẹ bị ức hiếp quá đáng nên mới giúp mẹ xuất đầu, dạy dỗ đám khốn nạn kia.”
Nhạc Thính Phong cười ha hả: “Ô được đó nha, con mới đi được vài ngày, không ngờ hai người đã thân thiết tới mức độ này? Còn biết nhận tội thay cô ấy cơ đấy?”
Nhạc phu nhân gật đầu liên tùng tục nói: “Đây là điều đương nhiên rồi, con bé tốt như thế, mẹ đương nhiên là thích rồi, con cả ngày chỉ biết mắng mẹ nhưng con bé tốt hơn con nhiều, lần nào thấy mẹ bị ức hiếp nó đều giúp mẹ xử lí đám cặn bã ấy.”
Nhạc Thính Phong vốn là rất tức giận nhưng nghe mẹ đẻ của mình nói xong, đúng là không biết nên để cơn tức này phát vào đâu. Rõ rành rành là xong chuyện này, tiểu lão thái thái nhà anh lại càng thích Yến Thanh Ti hơn, so với anh còn thích hơn nhiều.
Anh nhếch nhếch khóe môi, tùy ý hỏi một câu: “Mẹ… được rồi, con không bằng cô ấy chi bằng mẹ lấy cô ấy về cho con đi!”
Nhạc phu nhân “hừ” một tiếng, đột nhiên giơ tay nhéo lỗ tai Nhạc Thính Phong: “Con đúng là biết nằm mơ, nếu con không chịu thua kém, bà già này có phải làm những chuyện thất đức như thế không hả?”
“Con…”
Nhạc Thính Phong vừa mới mở miệng, Yến Thanh Ti mơ mơ màng màng tỉnh lại.
Nhạc phu nhân đẩy Nhạc Thính Phong ra, tiến lại gần cô: “Thanh Ti… Thanh Ti… cháu thế nào rồi? Có đói bụng không? Đầu có còn đau không?”
Yến Thanh Ti nhất thời đang không biết mình đang ở chỗ nào, một lát sau nhìn thấy gương mặt lo lắng của Nhạc Thính Phong và Nhạc phu nhân mới dần tỉnh táo lại.
Yến Thanh Ti muốn ngồi dậy, Nhạc Thính Phong vội vàng đỡ cô dậy.
“Sao rồi?”
Nhạc phu nhân áy náy nói: “Là bác không đúng, không nên để cháu thức cả đêm như thế, giờ cháu thấy trong người thế nào?”
Yến Thanh Ti lắc đầu: “Cháu không sao, cháu thấy tốt lắm.., giờ mấy giờ rồi ạ!”
“Hai giờ rưỡi chiều.”
Yến Thanh Ti vội vàng hất chăn ra: “Cháu có việc, phải ra ngoài một chuyến.”
Nhạc Thính Phong kéo cô lại: “Trông em thế này con muốn đi đâu?”
Yến Thanh Ti do dự một lát, cuối cùng cũng không nói những việc này trước mặt Nhạc phu nhân: “Tôi có chút chuyện riêng cần giải quyết, anh nghỉ ngơi trước đi.”
Nhạc Thính Phong thay đổi giọng nói, nắm chặt lấy cổ tay cô: “Anh đưa em đi.”
Nhạc Thính Phong đương nhiên biết Yến Thanh Ti muốn đi đâu, anh đã nhận được tin về cái chết của Yến Tùng Nam từ trước đó.
Yến Thanh Ti tám phần là đang bị kích động, giờ điều mà cô muốn thấy nhất có lẽ chính là thi thể của Yến Tùng Nam, vì họ đều biết rõ Yến Tùng Nam không thể nào tự sát được.
Nhạc phu nhân sốt ruột nói: “Thanh Ti, tới giờ con vẫn chưa chịu ăn gì cả, con ăn chút gì đã rồi hãng đi.”
Yến Thanh Ti vốn muốn từ chối bà, nhưng thấy thấy vẻ mặt tràn ngập sự săn sóc và lo lắng của Nhạc phu nhân, cô lại không thể nào thốt ra khỏi miệng được, cô gật đầu: “Vâng!”
Yến Thanh Ti không biết mình đang ăn gì, trong đầu cô giờ chỉ còn là cái chết của Yến Tùng Nam.
Cô ăn qua loa một chút rồi rời khỏi nhà họ Nhạc.
Tầm hai ba giờ chiều, ánh náng chói mắt, Nhạc Thính Phong lo lắng cho sức khỏe của cô nên cũng không bật điều hòa trong xe quá cao.
Yến Thanh Ti đã bình tĩnh lại, cô hỏi Nhạc Thính Phong: “Anh biết Yến Tùng Nam chết rồi phải không?”
“Biết rồi.”
“Anh có tin là ông ta tự sát không?”
Nhạc Thính Phong lắc đầu: “Chắc không phải đâu.”
Mắt Yến Thanh Ti lóe lên một tia lãnh ý: “Tôi cảm thấy… chuyện này là do Diệp Thiều Quang làm.”
Khi biết tin Yến Tùng Nam chết, người đầu tiên mà Yến Thanh Ti nghĩ tới chính là Diệp Thiều Quang.
Hôm đó, khi cô thấy Yến Tùng Nam, rõ ràng là ông ta đã hoàn toàn bị lay động, nhiều nhất cũng chỉ nghĩ hết một đêm, ông ta hi vọng có thể tìm được một lối thoát cho mình đến như thế cơ mà.
Vậy mà giờ còn chưa tới hai ngày ông ta đã chết là sao?
Hôm ấy, Yến Tùng Nam sợ hãi như vậy, chính ông ta còn nói sợ rằng chỉ một thời gian nữa thôi, nhà họ Diệp sẽ giết ông ta.
Mà Diệp Thiều Quang trước đây vẫn luôn theo dõi cô, hôm trước, khi cô từ trại tạm giam đi ra, vừa ra khỏi cửa cũng đã gặp Diệp Thiều Quang.
Một kẻ thông minh như gã ta, sao lại không đoán ra cuộc giao dịch giữa Yến Thanh Ti và Yến Tùng Nam chứ.
Có lẽ, chính điều này khiến Yến Tùng Nam động tâm, cho nên mới ra tay với ông ta trước.
Nhạc Thính Phong gật đầu: “Hiện giờ ngoài nhà họ Diệp ra, có vẻ như thật sự cũng không tìm được ai khác có thể ra tay với Yến Tùng Nam nữa.”
Diệp Thiều Quang sẽ ra tay với Yến Tùng Nam, chuyện này nghe thì có vẻ như cũng chẳng có gì ngạc nhiên, nhưng nếu như anh ta không làm gì thì đó có khi mới là điều khiến người ta sửng sốt.
Nhạc Thính Phong nắm lấy tay Yến Thanh Ti: “Không sao đâu….. Còn có cách khác mà, chuyện này cũng không đến mức độ hoàn toàn không thực hiện được, em không được chẳng lẽ anh cũng không được sao? Anh thông minh thế này cơ mà.”
Yến Thanh Ti thấy hơi hối hận: “Đáng lẽ tôi không nên kéo dài, hôm đó đáng ra tôi nên…..”
Nhạc Thính Phong ngắt lời cô: “Dù hôm đó em có thuyết phục được Yến Tùng Nam thì sao? Nhà họ Diệp muốn động thủ với lão ta, em vẫn khó mà đề phòng được.”
Yến Thanh Ti hơi chán chường, Nhạc Thính Phong nói đúng, kể cả hôm ấy Yến Tùng Nam có đồng ý, kể cả cô có muốn ra tay thì vẫn chỉ là cơ hội không thể nào thực hiện được.
Yến Thanh Ti vực lại tinh thần hỏi: “Sao anh lại trở về?”
Nhạc Thính Phong ghét bỏ bĩu môi: “Phí lời, tất nhiên là anh phải về rồi, không về để em cả mẹ anh trèo lên trời chắc.”
Yến Thanh Ti cười: “Cũng có làm gì đâu, chỉ là đi chơi bài, rồi làm mấy chuyện trái pháp luật thôi mà.”
“Không làm gì à, ai thắng cũng chỉ còn mỗi cái quần lót, Hạ Lan gia, Lí gia, Châu gia đều gọi điện mách anh hết cả rồi.”
Yến Thanh Ti châm biếm: “Còn có mặt mũi mà đi mách tội cơ mà? Hơ….. Không hiểu cái gì gọi là dám chơi dám chịu à, kĩ thuật chơi bài thì kém lại kêu người khác mạnh, mấy hôm trước khi bọn họ thông đồng lại cướp 250 vạn của bác gái, sao không mách với anh luôn đi? Giờ còn cáo với chả trạng… Hơ hơ…… Anh trả lời họ thế nào?”
Tập 3: Chương 401 – 410 ⟸
⟹ Tập 3: Chương 421 – 430